CHƯƠNG 982 - TIN TỨC CỦA ẨN MẠCH QUÂN GIA
Chương 982: Tin tức của ẩn mạch Quân gia
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà Vũ Vân Thường đứng cách Phạn Thiên không xa, trái tim bỗng như nai con chạy loạn lên.
Trong các thiên kiêu ở đây, chỉ có nàng và Phạn Thiên xem như nổi bật.
Quân Tiêu Dao có đáp lời với nàng hay không?
Nhưng thậm chí ánh mắt Quân Tiêu Dao còn không dừng lại trên người nàng ta, xoay người muốn rời đi.
Vũ Vân Thường ngơ ra, đầu óc cũng hơi chập mạch. Cảm giác tồn tại của nàng ta thấp như vậy sao?
Không nên.
Thân là Vân Thường quận chúa của Vũ Hóa thần triều, Vũ Hóa Vương muội muội, Vũ Vân Thường đi đến nơi nào đều là tồn tại chúng tinh củng nguyệt.
Hơn nữa bản thân nàng quốc sắc thiên hương, tú lệ thoát tục, từ trước đến nay có thể hấp dẫn ánh mắt bát phương.
Có thể nói, không biết bao nhiêu nam tử muốn lôi kéo làm quen với Vũ Vân Thường, chẳng những có thể âu yếm, còn có thể kết thân với Vũ Hóa Vương.
Nhưng ánh mắt Vũ Vân Thường rất cao, thua kém ca ca nàng thì Vũ Vân Thường hoàn toàn chướng mắt.
Mà hiện tại, rốt cuộc có một nam tử còn ưu tú hơn ca ca nàng, nhưng hắn lại không liếc nhìn mình một cái.
Đây là lần đầu tiên Vũ Vân Thường nếm trải cảm giác bị làm lơ, nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao sắp biến mất trong hư không.
Vũ Vân Thường cắn cắn môi, vẫn chủ động mở miệng hô: “Quân công tử chậm đã!”
Bước chân Quân Tiêu Dao hơi khựng lại.
Sau khi giải quyết Tần Vô Đạo, có được Loạn Cổ Đế Phù, hắn chuẩn bị rời khỏi nơi đây, xem còn có cơ duyên khác hay không. Sau lưng lại có tiếng nói giòn tan như chuông bạc truyền đến.
Quân Tiêu Dao ngoái đầu nhìn lại, phát hiện là một nữ tử xinh đẹp bất phàm.
“Ngươi là?” Quân Tiêu Dao nói.
Vũ Vân Thường lại câm nín, khác với những nam tử cố tình giả vờ cao lãnh để hấp dẫn sự chú ý của nàng ta.
Nàng có thể nhìn ra Quân Tiêu Dao thật sự không biết nàng là ai. Hơn nữa khi nhìn thấy nàng, trong mắt hắn cũng không có bất cứ dao động nào.
Nói một câu không dễ nghe, ánh mắt đó không khác gì Phạn Thiên.
“Trong mắt hắn, bổn quận chúa lại không không khác gì hòa thượng sao?” Vũ Vân Thường thầm oán trách trong lòng.
Nhưng mặt ngoài nàng vẫn nói: “Ta là Vũ Vân Thường của Vũ Hóa thần triều, ca ca là Vũ Hóa Vương.”
“À.” Quân Tiêu Dao gật gật đầu.
Hắn cũng nghe qua tên tuổi của Vũ Hóa Vương, được xưng là nam nhân có cơ hội quật khởi, kế thừa ý chí của Vũ Hóa đại đế nhất trong đại tranh chi thế này.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Quân Tiêu Dao không có hứng thú gì.
“Không có việc gì để nói, cáo từ.” Quân Tiêu Dao không có hứng thú.
Vũ Vân Thường nghiến răng nghiến lợi, muốn nói chuyện một câu cũng không được sao?
Có cao lãnh quá không vậy?
Vũ Vân Thường vẫn thở nhẹ ra một hơi, bình phục gợn sóng trong lòng.
Có thể đây là cơ hội duy nhất có thể chấp nối quan hệ với Quân Tiêu Dao, tuyệt đối không thể buông tha.
“Quân công tử, gần đây ta nghe thấy một tin tức, có khả năng ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.” Vũ Vân Thường nói.
Tin tức này cũng là Vũ Hóa Vương nói cho nàng vào thời gian trước.
“Tin tức gì?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Tin tức này cũng không có liên quan quá lớn đến Quân công tử, nhưng lại có chút quan hệ.” Vũ Vân Thường nói.
Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Úp úp mở mở với hắn?
Không nghĩ tới, Vũ Vân Thường chỉ muốn nói thêm với hắn hai câu để làm quen mà thôi.
“Tin tức này là về ẩn mạch Quân gia.” Vũ Vân Thường nói.
Vừa dứt lời, Vũ Vân Thường lập tức cảm giác một trận gió đánh úp lại. Ngay sau đó, chóp mũi nàng ngửi thấy hương vị tươi mát rất dễ nghe.
Ngẩng đầu nhìn lên, dung nhan thần tiên của Quân Tiêu Dao đã cách mặt nàng chỉ còn ba thước.
“Nói cho ta tất cả tin tức ngươi biết.” Giọng điệu của Quân Tiêu Dao càng giống ra lệnh.
Soái khí, cao lãnh, bá đạo.
Vũ Vân Thường đỏ mặt.
Giờ phút này, Quân Tiêu Dao và Vũ Vân Thường cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Trái tim Vũ Vân Thường như nai con chạy loạn, lại là một cảm giác khẩn trương và tê dại xưa nay chưa từng có.
Đối với nàng mà nói, đây là cảm giác chưa bao giờ có. Có lẽ đây là thấy sắc nảy lòng tham... À không, là nhất kiến chung tình.
Thậm chí trong lòng Vũ Vân Thường đã bắt đầu trình diễn tiết mục Thần Tử bá đạo yêu phải ta.
Không nghĩ tới, Quân Tiêu Dao chỉ đơn thuần để bụng chuyện của ẩn mạch Quân gia mà thôi.
“Vũ cô nương?” Quân Tiêu Dao nói.
Sao nữ nhân này lại ngây người như vậy?
“À, là như thế này...” Vũ Vân Thường phục hồi tinh thần, trên má không khỏi hiện lên một tia đỏ ửng.
Sau đó nàng ta một năm một mười mà nói những tin tức mình biết cho Quân Tiêu Dao. Nghe xong tất cả, Quân Tiêu Dao rơi vào trầm tư.
Sau đó hắn lộ ra nụ cười lạnh và nói: “Thì ra là thế, đã không phải âm mưu, mà là dương mưu sao?”
Tin tức này hoàn toàn là nhằm vào hắn.
Thủ đoạn của đám người Kim Ô Thập Thái Tử đã không xem như âm mưu, trực tiếp biểu đạt rõ ràng, bọn họ muốn vây sát Quân Tiêu Dao, chỉ chờ Quân Tiêu Dao tới cửa.
Thân phận của Quân Tiêu Dao thật sự đủ để khiến rất nhiều người kiêng kị.
Nhưng tam đại thế lực bất hủ đứng đầu là Thái Dương Thần Sơn, Cổ Lan Thánh Giáo, Long Vương Điện liên hợp với nhau, cũng không cần quá mức kiêng kị Quân gia.
Bọn họ dám giết Quân Tiêu Dao.
Đương nhiên, tiền đề là bọn họ có năng lực kia.
Vũ Vân Thường nghe vậy thì vội vàng xua tay và nói: “Quân công tử, ta cũng không phải cùng một bọn với họ, chỉ đơn thuần muốn nói cho ngươi biết tin tức này mà thôi.”
Vũ Vân Thường sợ Quân Tiêu Dao hiểu lầm, cho rằng nàng cố tình lộ ra tin tức này để dẫn dụ Quân Tiêu Dao tiến đến.
“Đa tạ vũ cô nương báo cho.” Quân Tiêu Dao ôn hòa cười và nói với Vũ Vân Thường.
Khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, gương mặt Vũ Vân Thường xinh đẹp rực rỡ, mỹ diễm không gì sánh được.
Nam nhân này cười rộ lên thật là đẹp muốn chết!
Nhưng cười xong thì vẻ mặt Quân Tiêu Dao lập tức không có cảm xúc.
Ánh mắt hắn nhìn ra phương xa, ngưng tụ thành băng hàn vô tận.
Hắn biết được, thật ra ban đầu đám người Kim Ô Thập Thái Tử đã chuẩn bị bắt đám người Quân gia.
Người của ẩn mạch Quân gia chỉ bị là cá trong chậu bị tai vạ thôi.
“Tuy hiện giờ ẩn mạch vẫn chưa trở về chủ mạch, nhưng đây là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa bọn họ cũng họ Quân.”